Một con ong rong ruổi bay lạc vào rừng. Trời sập tối, ong không về nhà được.

Thứ bảy , 19/11/2016, 14:42 GMT+7
     

 Đề bài: Một con ong rong ruổi bay lạc vào rừng. Trời sập tối, ong không về nhà được. Sớm hôm sau, khi gặp lại anh em, ong đã kể lại chuyện nó xa nhà trong đêm qua. Nêu em là con ong đó, em sẽ kể chuyện xảy ra với mình như thế nào?

Bài làm

Các bạn trong họ hàng nhà ong đã hỏi tôi vì sao đêm qua lại vắng nhà. Tôi đành kể lại câu chuyện vừa xảy ra mà tôi định giấu kín trong lòng.

Đó là một buổi sáng mùa thu, trời thật đẹp. Tôi bay một vòng ra bờ ao để thưởng thức hoa thơm. Ôi! Những bông hoa chuối đỏ tươi đã làm tôi ngây ngất. Tôi chẳng nhớ tổ, nhớ đàn. Bỗng một đàn bướm vàng rập rờn bay tới, bọn họ múa quạt, xòe hoa. Tôi thích quá, bay theo họ. Đàn bướm rủ tôi vào rừng sâu để ngắm các loài hoa đang rực rờ hương sắc. Một ý nghĩ vụt lên trong tâm trí tôi:

- Mình phải vào rừng rong chơi cho thỏa thích.

Thế là tôi quyết định theo đàn bướm vàng. Chúng tôi rong ruổi vào tận rừng già sâu thẳm. Đường đi xa lắm, cánh tôi lúc đó đã mỏi nhừ. Tôi bèn ghé lại nhánh lan rừng để uống tí mật cho qua cơn khát nước. Đàn bướm đã bỏ tôi một mình ở nơi hoang vắng ấy. Tôi sợ lắm, hoảng hốt kêu:

- Bướm vàng ơi! Các bạn đâu rồi?

Tiếng kêu của tôi chẳng có ai đáp lại. Tôi sợ hãi và thất vọng vì những suy nghĩ nông cạn của mình. Nhìn quanh chỉ thấy toàn cây, lá. Tôi hấp tấp bay, mong tìm được ngõ đi về. Chao ôi! Trời đã nhập nhoạng tối. Đường đi về tồi chẳng tìm ra. Gió xào xạc thổi tới, hơi lạnh bốc lên bao trùm lấy thân người. Tôi run rẩy, ẩn nấp sau vòm lá, bỗng một con tắc kè lù lù lao tới, đôi mắt nó sáng quắc, xanh lè. Tôi hoảng hốt, toan bay đi nhưng vì sợ quá nên đôi cánh như có ai đó kéo xuống. Thế là tôi rơi tõm xuông khe đá dưới gốc cây. Tôi nằm bất động một hồi lâu. Khi tỉnh dậy mới biết mình bị ngả, toàn thân đau ê ẩm. Tôi vẫn nằm im ở đấy, nghe tiếng con tắc kè đâu đó kêu lên tôi rợn cả người.

Thế rồi tai nạn cũng qua, màn đêm đã nhường chỗ cho ngày mới. Những tia nắng ban mai lọt qua kẽ lá, tôi như được tiếp thêm sức mạnh để vượt ra khỏi chốn rừng sâu. Tôi ghé lại đám hoa thảo quả đỏ rực để điểm tâm tí mật, lấy sức bay cao. Trong bình minh tươi sáng ấy, tôi nghe rõ hơi thở của đất trời, hơi nước man mát, thơm thơm, nghe tiếng chim sơn ca ríu rít trên vòm trời xanh trong và cao vút. Tôi đã tìm ra đường về tổ ấm của mình.

Về đến nhà, nghĩ lại cảnh đêm qua trong rừng sâu mà rợn cả người. Tôi coi đây là bài học đầu tiên trong bước đường đời của mình. Phải cần mẫn làm việc cùng các bạn, không nên rong chơi đây đó để lạc đàn, lạc tổ. Tôi đã làm cả nhà lo lắng trong đêm qua. Tôi thật có lỗi với mọi người. Tôi quyết sẽ vâng lời bô' mẹ, cùng anh em trong đàn xây tổ ấm, giữ mãi hương hoa làm đẹp cho đời.