Kể về thầy cô giáo của em

Thứ năm , 06/04/2017, 10:53 GMT+7
     

 Tập làm văn lớp 3: Em hãy kể cho người thân nghe về một thấy (hoặc cô giáo) mà em yêu quý và kính trọng.

Bài làm

Có lẽ mình sẽ kể cho các bạn nghe về cô giáo chủ nhiệm năm lớp Một của mình. Cô là người thầy đầu tiên và cũng là người mẹ thứ hai của mình đấy.

ke ve thay co giao

Ngày đầu vào lớp Một, mình không quen biết bạn nào cả. Vì vậy, mình rất hồi hộp và pha chút lo âu. Đúng lúc đó, cô giáo chủ nhiệm lớp mình xuất hiện. Cô mỉm cười thật tươi. Cô đưa bàn tay ấm áp ra nắm tay mình dắt vào lớp. Sự ấm áp từ bàn tay cô như tiếp thêm sức mạnh cho một cậu bé lần đầu tiên đi học. Mình nhìn cô và mỉm cười. Cô đưa mình về chỗ ngồi. Hôm đó, mình lắng nghe cô nói như nuốt lấy từng câu, từng chữ. Cô mặc bộ áo dài rất đẹp. Cô đi lại duyên dáng. Giọng cô thật êm dịu và ngọt ngào.

Trong suốt cả năm học, cô luôn ân ần với tất cả chúng mình. Bạn nào có khuyết điểm, cô không hề la mắng. Cô nhẹ nhàng khuyên bảo. Giờ ra chơi, có bạn nhảy lên bàn đùa nghịch bị té, đau quá, ngồi khóc. Cô vào lớp thấy vây, hỏi xem bạn ấy đau ở đâu. Cô lên phòng y tế xin dầu xoa lên chỗ đau. Cô ân cần dặn dò bạn nhớ đừng leo lên bàn đùa nghịch. Như vây, sẽ góp phần bảo vệ của công mà lại không bị té đau nữa. Từ đó, bạn ấy không bao giờ nhảy lên bàn ghế để đùa nghịch nữa. Với mình, khi ở trường học, cô là người mẹ của mình. Có một lần, đang ngồi học, mình bị đau bụng. Mình nhăn nhó và toát hết cả mồ hôi. Thấy vậy, cô dặn bạn lớp trưởng quán xuyến lớp và đưa ngay mình lên phòng y tế của nhà trường. Khi ba mẹ mình chưa đến thì cô luôn ở bên mình, ôm mình vào lòng, xoa lưng, xoa bụng cho mình. Cô lau từng giọt mồ hôi đang rịn ra trên trán mình do cái đau hành hạ. Ba mẹ mình đến, cô nói rõ mọi việc và nói ba mẹ mình đưa em đi viện ngay. Khi đó, cô về lớp.

Lên lớp Hai, cô không chủ nhiệm lớp mình nữa. Mình nhớ cô lắm. Ngày 20 - 11 và ngày Tết, mẹ mua cho mình một bó hoa hồng thật lớn rồi mình cùng các bạn đến chúc mừng cô. Cô vui lắm. Cô nói, cô rất hạnh phúc khi có những học trò bé nhỏ mà thật là ngoan.

Bây giờ, mình học lớp Ba, nhưng vẻ đẹp về ngoại hình, vẻ đẹp về tấm lòng nhân hậu của cô không bao giờ mờ nhạt trong tâm trí mình cả. Mình nghĩ, sau này, dù làm gì, ở đâu, thì ánh mắt dịu dàng, bàn tay ấm áp của cô, mình sẽ không bao giờ quên. Mình sẽ nhớ mãi về người mẹ thứ hai của mình.

ke ve thay co giao